Sự bứt phá đáng ngưỡng mộ của Như Bình đã trở thành câu chuyện truyền cảm hứng cho nhiều người. Từ một cô gái trẻ với đôi chân đất, Như Bình đã từng bước chinh phục những ước mơ tưởng chừng xa vời. Cô bắt đầu hành trình của mình từ những công việc nhỏ nhặt, tích lũy kinh nghiệm và học hỏi không ngừng. Mỗi bước đi, dù là thất bại hay thành công, đều là bài học quý giá giúp cô trưởng thành hơn. Sự kiên trì và đam mê đã giúp Như Bình vượt qua những khó khăn, kiên nhẫn từng ngày để đạt được mục tiêu của mình. Cô đã nỗ lực không mệt mỏi, xây dựng nền tảng vững chắc cho sự nghiệp tương lai.
Ngày nay, Như Bình đã trở thành một hình mẫu đáng ngưỡng mộ, với những thành tựu đáng kể trong lĩnh vực của mình. Cô không chỉ.stop tại đây mà còn tiếp tục vươn xa, khám phá những chân trời mới. Những nỗ lực không ngừng nghỉ đã giúp Như Bình gặt hái được những thành công đáng kinh ngạc, và câu chuyện của cô là minh chứng sinh động cho sức mạnh của ý chí và niềm tin. Mỗi bước tiến của Như Bình đều để lại dấu ấn sâu sắc, truyền cảm hứng cho những người trẻ đang nỗ lực chasing ước mơ của mình.
Chặng đường thơ của nhà văn Như Bình: Từ Con thú đến Sự im lặng biếc xanh
Hồi tháng 6/2016, nhà văn Như Bình chỉ có chừng 10 bài thơ. Dù số lượng ít ỏi, tôi đã không ngần ngại chọn bài Con thú để in trong tuyển tập thơ Một chữ tình do NXB Dân trí ấn hành năm 2017. Tập thơ này gồm 99 bài, với sự góp mặt của nhiều tác giả tên tuổi trong và ngoài nước.
Từ Con thú, tôi đã nhận ra tiềm năng và phẩm chất thơ của Như Bình. Sự nhạy cảm và dự đoán của tôi cho thấy cá tính sáng tạo của Như Bình đã bắt đầu hình thành.
Bảy năm sau, Như Bình đã cho ra mắt tập thơ Sự im lặng biếc xanh (NXB Hội Nhà văn) với 52 bài thơ, mở đầu bằng Con thú. Đây là bước tiến đáng kể trong sự nghiệp thơ của một tác giả nữ vốn nổi tiếng với văn xuôi.
Có cảm giác Như Bình tiếp tục phát triển một mạch thơ mang tính tiếp nối sau Con thú với Trầm cảm 1:
“anh yêu ơi, thế gian rời bỏ em rồi
cả anh nữa cũng đã rời xa em sau những bã bời giày xéo
em ngồi đông cứng như bức tượng lạnh lẽo
trên giá đinh vĩnh viễn vít vào em”
Đọc bài thơ này, người đọc cảm nhận được sự dồn nén như được đẩy cao, bộc lộ gần như hết chiều sâu qua câu “trong khuôn ngực rỗng tiếng giãy giụa của thời gian” với chi tiết cực kỳ tinh tế.
“Chúng ta đã chơi một trò chơi định mệnh/ trò chơi của những kẻ thất bại ngay từ đầu” là hai câu đầy sức nặng, như một chiếc đinh đóng vào trí nhớ. Tình yêu được xác định như một trò chơi định mệnh – một quan điểm cực đoan và tuyệt đối, hiếm hoi trong thơ.
Không phải chỉ một trong hai nhân vật thất bại, mà cả hai đều sẽ thất bại trước tình yêu nếu không biết gìn giữ và chăm sóc nó. “Thất bại ngay từ đầu” cũng cho thấy sự mong manh của tình yêu, như một đoá hoa đẹp.
Viết đến đây, tôi nhớ đến Lại nói về em nữa của nhà thơ Thổ Nhĩ Kỳ Nadim Hikmet. Trong bài thơ này có hai câu: Khi ta đạt tới em/ Thì ta biết em là nơi không đến được bao giờ. Trong tình yêu, nếu một trong hai người trở nên cũ kỹ, sự nhàm chán sẽ xuất hiện, và dấu hiệu của đổ vỡ sẽ bủa vây. Nếu biết làm mới mình, tình yêu sẽ luôn tươi mới và gia tăng sức hấp dẫn. Vì vậy, khi ta đạt tới em (của ngày hôm qua) trong khi em (của ngày hôm nay) đã khác, thì ta không đến được bao giờ cũng là hợp lý, hợp với logic của tình yêu.
Tôi tin rằng ít người cảm nhận và định nghĩa về bản chất của tình yêu sâu sắc, đau đớn, vừa rất đời, vừa rất người như Như Bình trong Mộng du:
“nghĩ đến tình yêu như nghĩ một tai ách
nhân loại vẫn thản nhiên bước vào tai ách
hứng khổ đau
hoan hỉ đón những vết yêu sắc như dao
trùng trùng máu rỏ”
Tôi cũng tin rằng nhiều người yêu tự do, khao khát tự do nhân bản như Như Bình trong Âm thanh cuối:
“thành phố này đến cái cây cũng chẳng được tự do xanh
cây đau đớn chịu hành hình để sống
em thương những cái cây trên phố chật đông người
cây thương em như thương một tuyệt vọng”
Đọc những câu thơ trong Một mình, ta càng hiểu nỗi cô độc của tác giả toát ra từ bản thể lớn đến mức nào:
“một mình
chỉ với
mình thôi
chanh chao nắng nỏ ngày côi cút gầy
mở bàn tay ngắm bàn tay
bơ vơ năm ngón đắng cay phận buồn”
Một mình cho thấy tài năng và tình cảm sâu sắc của Như Bình. Nếu không nhầm, đây cũng là một trong hai bài thơ lục bát độc đáo trong Sự im lặng biếc xanh.
Sau “tiếng giãy giụa của thời gian”, độc giả còn tìm thấy nhiều câu thơ độc đáo như: “Những sợi tóc long lanh nước mắt” trong Viết cho anh; “trong bủa vây mùi em trên từng nốt rêu ẩm mốc” – Ảo giác; “ngoài kia phố chảy như sông/ sông trào như biển/ biển cào nát vách núi/ núi lửa phun lên mây” – Trầm cảm 2.
Với Như Bình, “niềm vui đã khó/ nỗi buồn còn khó hơn nữa” – Bóng. Điều này giống như tâm trạng của người ra trận, phải vào nơi sống chết cận kề, kiểu “xưa nay chinh chiến mấy ai về”, khi phải rời xa một người nào đó: “Chia tay nhau đã khó/ Gặp lại còn khó hơn”.
Thơ Như Bình rong ruổi và sắc bén. Từng câu, từng chữ như xoắn xuýt nghẹt thở đến từng chi tiết. Nhờ đó, từng chữ mới sinh nghĩa, tạo kết nối với độc giả. Đó cũng là một lối viết, một cách viết.
Và cuộc độc thoại thơ của Như Bình hình như chỉ mới bắt đầu…